Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Thất bại hay Thành công

Lại một lần nữa.Tôi luôn như vậy , tôi không bao giờ cố gắng từ đầu. Tôi lại để cho cánh cửa đó khép lại ,cơ hội để đạt tới mục tiêu của tôi lại ít đi. Tôi thất bại đã nhiều lần rồi. Có 2 lần lớn nhất trong đời và lần nay là lần thứ 3.Hai lần trước tôi thất bại nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục đích của mình,cho dù là không chọn vẹn. Thất bại lớn đầu tiên của tôi là trong tình yêu. Khi đó tôi vẫn là học sinh phổ thông . Tôi đã thầm yêu một cô bạn học cùng mình từ cấp hai. Những một phần ì không đủ tự tin sau thất bại thi vào cấp 3, một phần vì bản thân tôi vốn là một cậu bé nhút nhát(khi đó) rất ngại giao tiếp trong mọi trường hợp. Tôi đã không dám nói cho dù có lẽ cô ấy cũng có cảm tình với mình. Tôi đã đợi mà không biết mình đợi điều gì. Cho đến thất bại thứ hai, đó là thất bại ở kì thi đại học. Tôi đã không cố gắng cho dù đề thi nằm trong tầm tay tôi nếu tôi cố gắng từ đầu. Khi đó tôi đi học cao đẳng,tôi học ở đó cũng tốt mà vẫn không hài lòng vì mình chỉ là học cao đẳng trong khi mơ ước của tôi từ lâu là giảng đường đại học.Khi đó cô ấy cũng thi trượt như tôi. Tôi đã nói ,có thể coi là tỏ tình với cô ấy trong lần đó, khi cả hai đang ê chề trong thất bại. Chưa có ai vụng về bằng tôi, chưa có ai dở như tôi. Lúc đó tôi đã không nhìn Th ,không đủ can đản, có lẽ hôm đó tôi đã đếm đủ được bao nhiêu vì sao ở hướng bờ sông.Mà để cho vì sao của trái tim tôi đứng đó. Và tất nhiên là tôi bị refuse.Thất bại chồng chất thất bại, tôi đã rất buồn chán. Quay về trường tôi không còn tâm trí đâu để học nữa. Cũng may ở đó xóm trọ tôi toàn là người tốt. Ở đó tôi đã quen nhiều bạn : anh Quân tắc ,chị Nguyệt cún vằn, chị Thanh đao, Cường mập, Tuyên lác, Long sexy,"chị" Quyên ngố...mọi người đều rất tốt với tôi. Họ sống vui vẻ, làm tôi quên dần cảm giác thất bại. Cũng nhiều lần không kiềm chế được mình tôi đã uống dượu, có lần tôi uống rất say , tôi đã khóc,khóc không bởi vì mình thất bại,khóc vì không cảm thấy mình không xứng đáng. Tôi không xứng đáng với ba mẹ tôi, tôi không xứng đáng với Th ,tôi không xứng đáng với bản thân tôi. Thất bại một lần là thất bại cả đời sao. Không tôi đã nghĩ là mình phải tự đứng lên, nhưng từ suy nghĩ tới hành động đâu phải đơn giản,ít nhất là đối với tôi. Khi đó càng ngày tôi càng sa vào dượu chè,chơi bài xuyên đêm,cả game nữa...Mọi người thì lo học thi, tôi thì chẳng có tâm trạng nào. Trước ngày thi tôi vẫn uống ,chỉ trước giờ thi tôi mới đọc bài lướt qua 1 lượt rồi đi thi, mà thi cử ở đó không làm khó tôi. Chẳng giỏi dang j đâu,bởi vì thi cử ở đó là quá dễ thôi(ít nhất là so với học ở đây).Thày dạy không dở,trò học dở ,thi cử tệ hơn. Tối đó tôi lại uống say ,nhưng vẫn nghe thằng Cường heo gọi bà Thanh đao :thằng cò (nik name tôi ở đó) lại uống say rồi! Cho nó chết đi,bảo bao lần không nghe rồi! Như mọi lần tôi dùng tay đấm bể nát cái gương trên tường rớt xuống nhà.Nhưng lầng này tôi không nhìn thấy gương mặt với con mắt lờ đờ mình từ những mảnh vỡ nhỏ xíu ngang dọc trên nền nhà nữa. Mất điện! Ngay lúc đó tôi chỉ có cảm giác đau nhói từ những mảnh vỡ gương còn cắm trên mu bàn tay tôi.Lần nào cũng vậy, mỗi lúc như vậy tôi làm mọi người sợ và chỉ còn mình tôi ở trong căn phòng trống trải.Trời tối quá! Tôi ngồi yên trong phòng không một tiếng động.Mọi khi cứ như vậy là tôi ngủ tới sáng.Nhưng lần này khác " Cho nó chết đi,bảo nó nhiều rồi không nghe". Câu nói đó quen lắm, tôi nghe nhiều mà không biết ở đâu. Ở đây đâu có ai nói với mình như vậy. Tôi chợt nhớ ra,đó là mẹ tôi. Những câu nói như vậy tôi thường nghe từ mẹ tôi. Rồi tôi nhớ tới những người thân của tôi. Nhưng không như lần trước, tôi đã không khóc. Tôi dường như đã bừng tỉnh, ngày mai thi. Đúng lúc đó thì có điện, tôi nhìn bóng đèn đã quá cũ nhấp nháy mà trong đầu không nghĩ gì hết. Khi ánh đèn đã sáng hẳn tôi đã ngồi dậy, tự lấy những mảnh gương vỡ trong tay,lau sạch những vết máu trên tay. Sắp xếp lại bàn học của mình rồi ngồi vào bàn học. Ngồi học tới gần sáng mới đi ngủ. Sáng hôm sau,không như mọi khi tôi dạy rất sớm.Vẫn quần jeans bụi, áo sơ-mi đi thi. Nhưng không may mắn như mọi khi, lần này tôi không làm được bài.Tất nhiên là ban đầu rất buồn, nhưng điều đó không còn quan trọng với tôi nữa. Từ hôm đó 2 tháng liền trước khi thi ddh. ngày nào cũng từ 19h tới 2h tôi ngồi học bài. Tôi đã viết tên Th ngay trên bàn học, ngay dưới đó tôi ghi dong chữ học đi Tưởng ơi! Cho dù không biết là Th còn nhớ về tôi không, nhưng với tôi đó luôn là một động lực. Đến ngày thi tôi lại đi thi, và lại thất bại, thực sự lúc đó tôi không có lời nào giải thích với chính tôi nữa.Ba bài thi năm đó tôi hoàn toàn có thể lấy được 25 điểm tối thiểu. Không như lần trước tôi đã chuẩn bị rất kĩ, rất tự tin. Ra khỏi phòng thi môn cuối tôi đã như người mất trí. Tôi không nhớ mình đang ở đâu nữa, cổ họng tôi khô cháy, hai tai tôi không nghe được gì nữa...
Về tới xóm trọ tôi nằm xụp xuống và nghĩ, không như những lần trước tôi chỉ biết tự trách bản thân mình và xấu hổ với mọi người. Lần này tôi đã bình tĩnh suy nghĩ: vì sao tôi không làm được bài cho dù nó trong tầm tay? Còn cơ hội nào cho tôi nữa không? Tiếp theo tôi phải làm gì? Tôi đã phân tích các nguyên nhân, tôi đã đặt ra mọi khả năng và về nhà đợi...Cuối cùng tôi đã đạt được mục đích của mình cho dù đó vẫn là defeat! Trên tàu vào nam tôi đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân mình:dượu chè,cờ bạc, ẩu đả...tất cả đều đã nếm trải trong đúng 1 năm ơ Tây Tựu (29\09\2004-29\09\2005). Tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ uống say , không bao giờ chơi bài , không bao giờ đánh nhau...vì đó mới chính là thất bại thực sự. Những thất bại đã làm thay đổi con người tôi phải chăng đó chính là những thành công, những thành công bước đầu trong đời tôi.Thất bại mà biết đứng dậy trên chính thất bại đó là sự thà
nh công trong thất bại. Đúng vậy đó là sự thành công trên đường đời, trên con đường hình thành tôi.
Đó là con đường đầy thất bại của tôi trước kia. Nó giúp tôi tự tin trong hiện tại để đối mặt với mọi thứ. Với ai đó thì nó chẳng là gì to tác, nhưng với tôi nó là tất cả. Có một người hỏi tôi "chắc anh chưa bao giờ gặp thất bại đâu nhỉ vì em thấy anh lúc nào cũng tỏ ra tự tin". Tôi đã cười và nói rất tự tin:" không anh chưa bao giờ thành công thì đúng hơn nhưng anh đang dần có được chiếc chìa khóa của nó". Câu đó chỉ đúng một nửa thôi?.Sắp tới là cánh cửa rất hẹp nhưng tôi rất tự tin, tôi tin mình sẽ làm được. Cho dù kết quả thế nào tôi cung sẽ cố gắng hết sức.
Hãy đứng dậy ở ngay chỗ mình vấp ngã và bước qua nó để it nhất lần sau đừng ngã đúng chỗ đó!